Gần một năm trước, tôi
cùng những người bạn của mình bắt đầu hành trình Robocon 2025 với hai bàn tay
trắng – không kinh nghiệm, không định hướng rõ ràng, chỉ có duy nhất một thứ:
niềm đam mê và tinh thần dám làm. Đội LH Warriors được thành lập vào giữa tháng
8/2025, và tôi – một sinh viên kỹ thuật, lần đầu đảm nhận vai trò đội trưởng
kiêm thiết kế. Mọi thứ đều mới mẻ, đầy áp lực, nhưng cũng là khởi đầu của một
hành trình không thể nào quên. Khi làm thiết vừa phải thiết kế kịp đưa ra bản vẽ
để cho cơ khí làm, khi ra bản vẽ cũng chưa phải là xong mà còn phải theo sát tiến
độ kiểm tra cơ khí có làm đúng theo bản vẽ hay chưa. Linh động nghe và sửa lại
thiết kế theo tình hình thực tế, vì đôi khi có những thứ trên bản vẽ làm được
nhưng thực tế thì lại không khả thi. Khi làm đội trưởng thì phải gương mẫu, lắng
nghe gắn kết thành viên trong đội, hầu như toàn bộ thời gian rảnh sẽ phải ở xưởng
giám sát phân công nhiệm vụ một cách sát sao nhất.
Tôi vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên khi cả đội hoàn thành được một cơ cấu mới. Cái cảm giác vui sướng khi thứ mà mình nghĩ ra, vẽ trên bản vẽ rồi tự tay chế tạo, cuối cùng cũng chuyển động – dù chỉ là những chuyển động vụng về ban đầu. Có những lúc robot hoạt động sai, có lúc cả tuần sửa đi sửa lại một lỗi nhỏ. Nhưng mỗi thất bại đều để lại trong tôi một bài học quý giá – không chỉ về kỹ thuật mà còn về sự kiên nhẫn, tinh thần làm việc nhóm và cả cách lãnh đạo một tập thể.
Thành thật mà nói, có thời điểm tôi thấy áp lực đến mức muốn buông xuôi. Khi liên tục bị đánh giá là đội yếu nhất trong các vòng thi nội bộ, khi robot chạy không ổn định, khi deadline dồn dập, khi đồng đội mệt mỏi và căng thẳng... Có nhiều đêm tôi ngồi một mình giữa xưởng, nhìn con robot đang nằm im trên bàn mà thấy trống rỗng.
Nhưng rồi, chính niềm tin của
thầy chỉ đạo, sự cổ vũ của anh em trong đội và cái trách nhiệm của một người đội
trưởng khiến tôi không cho phép mình gục ngã. Chúng tôi làm việc ngày đêm, thay
phiên nhau ngủ gục trên bàn, có hôm vừa sửa robot vừa ăn mì tôm lạnh.
Và rồi, khi robot đã sẵn sàng,
chúng tôi mang tất cả niềm tin, sự cố gắng ấy ra Ninh Bình – bước vào vòng
chung kết Robocon Việt Nam 2025.
Thật không thể tin nổi, đội của tôi
– đội từng bị đánh giá yếu nhất – đã xếp hạng 9 toàn quốc trong vòng test run,
với 21 quả thành công. Chúng tôi tiếp tục vượt qua vòng bảng, đánh bại CTM-K21
để vào vòng 1/8.
Dù dừng chân ở tứ kết sau trận đấu
với LH TKCB, nhưng chúng tôi bước ra sân với cái đầu ngẩng cao, vì đã chiến đấu
bằng tất cả những gì mình có.
Khoảnh khắc tôi thấy xúc động nhất không phải là khi robot chạy hoàn hảo, hay khi giành chiến thắng, mà là khi cả đội cùng đứng lên cổ vũ cho LH UDS trong trận chung kết. Lúc ấy tôi nhận ra: chúng tôi không chỉ là một đội thi, mà là một phần của gia đình Robocon Lạc Hồng – đoàn kết, sẻ chia và sống hết mình vì đam mê.
Qua gần một năm, tôi đã học được nhiều hơn cả ba năm ngồi giảng đường. Tôi học được cách làm việc với con người, chịu trách nhiệm, lãnh đạo, lắng nghe và cả cách vượt qua chính mình. Xưởng chế tạo đối với tôi không chỉ là nơi làm robot, mà là nơi tôi lớn lên, vấp ngã và trưởng thành từng ngày.
Tôi tự hào về những gì
LH Warriors đã làm được. Chúng tôi không phải là đội mạnh nhất, nhưng là đội
kiên cường nhất. Và tôi một đội trưởng trẻ, một người thiết kế non tay đã thực
sự sống trọn vẹn cùng Robocon 2025.